Chương 12 - Liên! Bạch Vân tiến lên ôm lấy cơ thể đang run rẩy, nước mắt rơi như mưa của Mạc Liên, giải thích nói. - Cô hiểu lầm rồi! Nhưng Bạch Vân nói còn chưa nói xong, Mạc Liên liền căm giận bất bình chặn miệng cô, cứ như bệnh nhân tâm thần gào thét. - Anh ấy làm sao có thể như vậy? Tôi thậm chí còn chưa nói với anh ấy. Trời ạ, tôi cái gì cũng chưa nói với anh ấy. Tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói, cái tên đáng ghét, vô sỉ ngang ngược, gian thương, chỉ biết có tiền kia,… - Cậu ấy không có chết! Mắt thấy cô càng mắng càng dữ, càng khóc càng nhiều, Khấu Thiên Ngang rốt cục cũng mở miệng. - Tôi không có ý muốn ngăn cô mắng cậu ấy. Cậu ấy cho dù rất đáng chết nhưng vẫn còn sống. Ít nhất là cho đến hiện tại. Mạc Liên trừng lớn hai mắt đẫm lệ nhìn anh, sau đó nhìn lại Bạch Vân. Bạch Vân gật gật đầu. - Tuy rằng cậu ấy bị thương rất nặng nhưng vẫn còn sống. - Còn sống? Cô mờ mịt há miệng thở dốc. Hai vợ chồng trước câu hỏi của cô, cùng nhau gật đầu. Cô ngây ngốc nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hẳn, cả người ngồi chồm hỗm trên đất. - Liên, cô có khỏe không? Bạch Vân lo lắng giúp cô ngồi trên mặt đất. Cô ngẩng đầu, nhìn Bạch Vân, lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, nói giọng khàn khàn. - Không tốt…… Tôi ghét anh ấy…… Tôi hận anh ấy …… Cái tên đáng ghét tự cao kia! Bạch Vân mỉm cười, vòng tay ôm lấy cô, dịu dàng nói. - Tôi lại nghĩ cô thương cậu ấy. Cổ họng cô cứng đờ, nước mắt lại tràn mi mà trào ra. Bạch Vân hốc mắt cũng lấp lánh nước mắt. - Xin lỗi vì đã làm cô hiểu lầm. Nhưng chúng tôi rất vui vì cô còn thương cậu ấy. Cậu ấy hiện tại rất cần cô. - Có ý gì? Cô cứng đờ, đột nhiên nhớ tới Bạch Vân nói Lam Tư không chết nhưng bị thương rất nặng. - Anh ấy có khỏe không? - Không tốt lắm. Bạch Vân nắm tay cô, chậm rãi nói. - Thật ra, cậu ấy gặp tai nạn đã được bốn tháng. - Bốn tháng! Mạc Liên hoang mang ngước hai đôi mắt đẫm lệ. - Làm sao có thể? Tôi không nghe được tin tức gì cả. Nếu như có chuyện báo chí nhất định sẽ đăng tin. - Ông lão chết tiệt ấy đã ém thông tin. Khấu Thiên Ngang mở miệng nói. - Lam Tư là tổng tài, nếu là đột nhiên chết, cổ phiếu nhất định sẽ chấn động mạnh. - Chết! Chữ này lại khiến lòng cô lạnh run. - Anh ấy… Cô run giọng cố bức mình nói ra. - Hiện tại anh ấy…. - Bởi vì xe lệch khỏi làn chạy vọt qua phía bên kia. Bọn họ bị một khác chiếc xe đụng phải bốc cháy. Tuy rằng lúc Akina tỉnh lại đã kéo Lam Tư đang hôn mê rời xa chiếc xe kia nhưng tình trạng của Lam Tư vẫn rất tệ. Bạch Vân ngừng lại, nhìn thẳng hai mắt của cô, chậm rãi nói. - Gương mặt cùng ngực cậu ấy đều bị phỏng, toàn thân có bao nhiêu chỗ bầm tím, chân trái phải đều bị gãy xương. Bởi vì mất máu quá nhiều, lúc ấy thiếu chút nữa cứu không được. Cậu ấy đã mê man suốt bốn mươi lăm ngày. - Bốn mươi lăm ngày! Anh hôn mê bốn mươi lăm ngày. Anh thiếu chút nữa sẽ chết, cô lại không biết gì. - Trời ạ…… Mạc Liên hơi nhếch môi, đau lòng nhắm lại mắt. - Xin lỗi, chúng tôi vốn định báo cho cô biết sớm, nhưng Akina nói cho bà nội Lam Tư biết hai người đã li hôn. - Bà nội? Cô mờ mịt mở miệng, cô chưa bao giờ biết anh có bà nội. - Cô hẳn đã nghe qua tin đồn Lam Tư không phải là con ruột của cha? Bạch Vân dịu dàng hỏi. - Ừm! Cô gật đầu. - Đó là sự thật. Katy - bà nội Lam Tư là công tước phu nhân của đặc công Ace nước Anh. Bà ấy ở nước Anh có ảnh hưởng rất lớn. Gặp chuyện không may, Akina liền thông báo cho bà. Bạch Vân bất đắc dĩ cười cười. - Công tước phu nhân là người có chủ quan rất mạnh mẽ, bà ấy hiển nhiên cho rằng nếu Lam Tư cùng cô ly hôn, cô không cần biết chuyện này. Thật bất hạnh, cha cũng cho là như vậy. Chúng tôi chỉ mới biết cô chưa biết chuyện này là hồi tuần trước. - Tôi và anh ấy li hôn rồi. Cô thở sâu, chua xót mở miệng. - Bọn họ đúng là không cần báo cho tôi biết. - Tôi nghĩ chuyện này không đúng! Khấu Thiên Ngang lại mở miệng. Cô mờ mịt nhìn anh , anh đưa cho cô một tờ giấy trông rất quen. - Tuần trước, tôi đồng ý đến nhà của Lam Tư ở New York để tiếp nhận công việc. Trong ngăn kéo của anh tôi tìm thấy cái này! Mạc Liên trừng mắt nhìn tờ giấy trước mặt, hoài nghi mình nhìn lầm. Đó là giấy li hôn của cô và anh. Vấn đề là phía bên chỗ anh kí. Anh chỉ kí một tờ còn một tờ phía sau lại trồng rỗng. - Cậu ấy chưa có kí hết lại cũng không giao nó ra. Khấu Thiên Ngang mỉm cười. - Cho nên cô trước mắt vẫn là em dâu của tôi. Cô hoàn toàn á khẩu không trả lời được, chỉ có thể tiếp tục trừng mắt nhìn tờ giấy li hôn kia. - Tôi không biết cô và Lam Tư xảy ra chuyện gì nhưng hiện tại tôi nên đưa cái này lại cho cô. Bạch Vân nắm tay cô, thiệt tình nói. - Nếu muốn cô nó xé đi, tiếp tục hôn nhân hay là tìm Lam Tư bảo cậu ấy kí hết cho xong chuyện tất cả đều tùy ở cô. Cô tiếp tục im lặng không hiểu anh tại sao vẫn chưa chịu kí cho xong. Bạch Vân tiếp tục nói. - Tôi biết với tình trạng hiện tại của Lam Tư bắt cô tiếp tục sống với cậu ây thì quả là tàn khốc. Nhưng dù sao, anh cũng là người đã từng cưới cô. - Vậy là có ý gì? Anh ấy vẫn chưa tỉnh lại sao? - Cậu ấy tỉnh rồi nhưng tình trạng đang rất tệ. Khấu Thiên Ngang trầm giọng xen vào. - Sau khi cậu ấy tỉnh dậy, sức khỏe còn chưa hồi phục đã muốn xuống giường. Kết quả làm cho chân vừa nối xương lại gãy tiếp. Bác sĩ đành phải làm phẩu thuật lần hai. Bạch Vân thở dài. - Sau đó lại không biết vì nguyên nhân gì, cậu ây không chịu làm vật lí trị liệu. Ai đến gần đều khiến cậu ấy tức giận. - Cậu ấy cứ đuổi hết những quản lí mà chúng tôi mời đến. - Ai muốn quan tâm cậu ấy đều bị cậu ấy chanh chua kháng cự. - Cậu ấy hiện tại cứ như quái thú. Ai đến gần liền há miệng ra cắn. - Cậu ấy thậm chí không chịu ngồi xe lăn. Suốt ngày nhốt mình trong phòng âm u. Chỉ cần có việc không vừa lòng, lập tức la hét. - Nếu không thì ném tất cả đồ. - Từ lúc cậu ấy tỉnh lại đến khi rời khỏi bệnh viện, chuyển đến nhà công tước phu nhân chỉ có hai tháng mà cậu ấy đã đuổi đi hai mươi mấy người quản lí chuyên nghiệp, ngay cả hầu phòng cũng bị cậu ấy đuổi gần hết. Nhìn đôi vợ chồng mỗi người một câu miêu tả hành vi của Lam Tư, Mạc Liên thật sự không dám tin. - Người mà hai người đang nói là Lam Tư sao? Cô chần chờ hỏi. - Đúng vậy. Hai vợ chồng liền gật đầu. Mạc Liên nhìn bọn họ, không biết nên nói gì. Lam Tư mà cô biết luôn rất bình tĩnh tự chế, ít khi nổi giận, cô chưa từng thấy anh động tay động chân với ai, càng miễn bàn là lấy thế dọa người, hay là lớn tiếng rít gào. Anh luôn đem cảm xúc đặt ở đáy lòng, với anh mà nói, không khống chế được là không thể làm được gì. - Tôi nghĩ anh ấy bây giờ chỉ biết cam chịu. Bạch Vân thở dài nói. - Hai tuần gần đây nhất, phòng anh ấy chỉ còn Khấu dám đi vào nhưng do cha sức khỏe không tốt cần Khấu trở về Mĩ để nhậm chức tổng tài. Nhưng chúng ta cũng không thể bỏ mặc để Lam Tư tiếp tục như thế. Tuy rằng tôi biết yêu cầu cô về bên anh là rất quá đáng. Dù sao cô cùng Lam Tư đã quyết định muốn ly hôn. Nhưng nếu cô còn thương anh ấy, mời cô đến nước Anh thăm anh ấy một lần… - Tôi! Cô cúi đầu nhìn giấy chứng nhận ly hôn trên tay, cổ họng co rút nhanh. Bạch Vân dịu dàng nói. - Cô không cần phải miễn cưỡng, nếu đối với cô mà nói, chuyện này rất đau khổ, tôi có thể giúp cô đem giấy chứng nhận ly hôn đến cho Lam Tư kí. Sau đó đưa lại cho cô. - Không! Cô ngẩng đầu, nhìn Bạch Vân, khàn khàn nhưng kiên quyết nói. - Tôi đi! Tôi đi với cô! Nghe được câu trả lời của cô, Khấu Thiên Ngang cùng Bạch Vân đều thở dài nhẹ nhõm. Tuy rằng cảm thấy đối Mạc Liên rất ngượng ngùng nhưng nếu theo biểu hiện của Lam Tư gần đây, không muốn nhắc tới Mạc Liên. Chỉ sợ hiện tại chỉ có cô, mới có thể làm cho Lam Tư tỉnh lại. Hoặc là càng tệ hơn? Nói thật, vợ chồng bọn họ lưỡng lự cũng rất lâu nhưng sau một tuần thảo luận đều đồng ý nếu không tìm Mạc Liên mọi chuyện chắc sẽ còn tệ hơn. Mùa xuân Nước Anh. Mạc Liên cùng Bạch Vân cùng nhau từ New York bay đến Luân Đôn, ngồi xe một lúc lâu mới đến được nhà công tước. Biệt thự Ace. Đó là tên của Lam Tư ở nước Anh, theo lời Bạch Vân nói biệt thự đã được ba trăm năm. Tất cả đất quanh đây đều thuộc gia sản của nhà Ace. So với trang viên Bart gia, Ace đặc có vẻ không phô trương như vậy. Nó hết thảy đều rất thanh lịch, mỗi một nơi đều có dấu ấn lịch sử, lại có vẻ càng thêm lạnh như băng. Lúc hai cô tới, trời đổ mưa phùng nhè nhẹ. Trên thực tế, từ lúc hai người xuống máy bay, mưa vẫn như thế không ngừng. Hai vị bảo vệ miễn cưỡng cho hai cô vào cổng. Trong nhà, một vị quản gia tóc trắng xóa đứng chào, bên cạnh là hai mươi mấy người hầu. Việc chào đón này lúc trước đều làm cho cô sợ chết khiếp nhưng từ sau khi lấy Lam Tư, cô đã dần quen được. - Lane, xin chào! - Khấu phu nhân, thật vui khi gặp lại cô. Bạch Vân mỉm cười, sau đó nói. - Hi vọng ông không để ý, tôi hôm nay dẫn thêm một người bạn. Đây là Mạc tiến sĩ… Trên lầu đột nhiên một tiếng vỡ lớn truyền xuống, chặn ngang lời giới thiệu của Bạch Vân. Tất cả mọi người ở nháy mắt cứng đờ, tứ phía tiếng vỡ là liên tiếp những lời phẫn nộ. Nhưng vì khoảng cách quá xa nên không nghe rõ. - Xem ra quái thú của chúng ta tỉnh rồi. Bạch Vân nhếch môi, cười khổ nói. Mạc Liên nhìn về hướng có thanh âm truyền đến, không thể tin được kia thật là anh. Nhưng này thật là anh cho dù cách đến mấy cô vẫn nhận ra giọng nói anh. - Chúng ta trước hết đến chỗ cho cô nghỉ ngơi. Còn Lam Tư chở xem đến tối tâm tình anh ấy có tốt hơn không. Bạch Vân nắm chặt tay cô, Mạc Liên tự nhiên có cảm giác chị dâu của anh sợ cô hối hận quay đầu chạy ra cửa. Đúng lúc này, tiếng vỡ của thủy tinh lại vang lên khiến cô giật nảy mình. Mạc Liên có thể thấy Bạch Vân cũng hoảng sợ. Nhìn về hướng phát ra tiếng đồ rơi vỡ loảng xoảng, cô quay đầu hướng về phía hành lang thì thấy một chiếc ghế nằm chỏng trơ. - Anh ấy bình thường ném đồ như thế bao lâu? Cô nghe được chính mình mở miệng hỏi. Bạch Vân chần chờ một chút, mới thành thực thở dài nói. - Tùy tình huống, có đôi khi một chút thì xong, có đôi khi anh ấy sẽ ném hết cả một giờ. Chúng tôi đã muốn tận lực dọn hết những thứ anh có thể ném ra ngoài. Cô vừa mới dứt lời, một khay đựng ly sữa, bánh mì, bơ, trái cây, rau xà lách salad theo hướng cửa sổ mà bay xuống dưới, cùng cái ghế kia phơi thây ở hoa viên. - Cái này quá đáng lắm rồi! Mạc Liên nhíu mày, bước qua người Bạch Vân nhanh chóng đi lên lầu. Tất cả mọi người hoảng sợ, Bạch Vân liền đuổi theo. - Liên, chờ đã! Bạch Vân ở lầu hai bắt được cô, thở gấp nói. - Chờ một lát, cô tốt nhất hiện giờ đừng vào đó. Nghỉ ngơi một chút rồi hãy vào sau. - Dù sao sớm hay muộn đều phải vào, gặp trễ chi bằng gặp sớm vậy. Hành lang dài bên phải lại truyền đến anh rít gào, cô mỉm cười nhìn Bạch Vân nói. - Cô yên tâm, tôi biết phải làm gì với anh ấy. Nói xong, cô xoay người liền hướng bên phải đi đến. Bạch Vân ngẩn ngơ, lần này không đuổi theo. Nhìn Mạc Liên một đường đi vào phòng, dáng người phát ra toàn phóng xạ tức giận, cô không khỏi mỉm cười, xem ra cô lo thừa rồi. Nếu vị này Mạc tiến sĩ này đã nghe tình trạng của anh, lại thấy anh gào thét như thế mà vẫn dám đi vào, chắc chắn cô ấy có đủ dũng khí đối kháng với Lam Tư. Hình như cô ấy cũng có gan làm công tước phu nhân. - Tên ngu ngốc biến đi! **** ***, ngươi có nghe không? Ta bảo ngươi cút ra ngoài! Tiếng phẫn nộ rít gào lại từ trong phòng truyền ra. Mạc Liên bước nhanh qua, chỉ nhìn thấy trong cửa một người đàn ông tóc vàng, người anh to lớn như một quyển sách khổng lồ bình tĩnh nói. - Tôi sẽ sai đầu bếp đưa lên một phần nữa! - Ta sẽ ném nó đi hết! Lam Tư gào thét uy hiếp. - Tên ngu ngốc, ra khỏi đây! - Không! Anh không được ném! Nghe một câu như thế, hai người đàn ông đều cứng đờ. Adam xoay người lại, nhìn Mạc Liên nghiêm mặt đi vào, cô nhìn người đàn ông bị bóng tối che khuất đang ngồi trên giường lạnh giọng uy hiếp. - Anh nếu còn ném đồ ăn, đừng mơ có người đến dọn dẹp. Tôi cam đoan anh ở đây sẽ được nhìn thấy chúng nó hư thối rồi sinh dòi. Người đàn ông trên giường vẫn không nhúc nhích, giống như đứa trẻ làm chuyện sai trái bị mẹ trách mắng. Mạc Liên không nhìn anh lâu, quay đầu nhìn anh chàng mãnh nam tóc vàng, mỉm cười. - Hi, chào Adam! - Chào! - Thật vui khi gặp lại anh. - Tôi cũng vậy. - Đường Lâm đâu? Cô có khỏe không? Tôi nghe Bạch Vân nói cô ấy đang mang thai. - Rất tốt nhưng gần đây cô ấy ít khi ngủ. Ngủ một lát lại thức giấc. - Tôi ở đây vài ngày rồi sẽ đến thăm cô ấy. - Cô ấy sẽ rất vui. - Đúng rồi, phiền anh lấy cho tôi một phần ăn sáng nữa được không? - Đương nhiên. Adam gật đầu, chưa vội rời đi, liếc mắt nhìn anh Hai trên giường bỗng dưng im lặng không nói gì. Mạc Liên biết anh lo lắng cho Lam Tư sẽ động thủ với cô, chỉ nói. - Adam, chẳng phải hiện tại anh cần ra ngoài sao? Adam đem tầm mắt về phía người cô. Lúc này đây, anh rõ trên mặt cô sự kiên quyết. - Anh yên tâm. Tôi thấy tất cả những thứ vũ khí ngây thơ đã bị anh ấy ném hết rồi. Cô nói. Anh trong mắt hiện lên ý cười, lại gật đầu, sau đó mới đi ra ngoài. Mạc Liên thế này mới tất cả chú ý trở lại bên người đàn ông bỗng nhiên im lặng. Bởi vì phòng quá mức âm u, cô không thấy rõ mặt anh. Phòng ngủ này, ngoại trừ cánh cửa sổ bị anh ném hư với cửa chính thì không còn nguồn sáng nào khác. Tại cánh cửa sổ thủy tinh kia, một tấm rèm đã bị chiếc ghế anh ném lúc nãy kéo xuống đất nhưng một cái khác vẫn còn treo lơ lửng. Hơn nữa bên ngoài mưa dầm kéo dài, ánh nắng có chiếu vào phòng cũng chỉ có thể thấy mờ mờ. Nói thật thì nơi này cứ như bị bão quét qua. Đầu giường bị gãy, rèm cửa sổ bị rớt xuống, cửa sổ thủy tinh nát bét, thảm cùng trên cửa đều có vết sữa cùng trái cây, bên giường còn có mấy ổ bánh mì, trên tường đèn bị phá, đèn thủy tinh trên trần cũng không biết bị làm hư từ khi nào. Ít nhất một nửa thủy tinh đã rơi xuống nhưng vẫn không có người sửa chữa. Cô biết đó không phải do không có tiền. Bạch Vân trên đường nói cho cô biết, công tước phu nhân Ace là đương kim quý tộc của nước Anh, am hiểu nhất là quản lý tài sản gia tộc. Cô nghĩ chắc là không thể tìm được một người can đảm vào để sửa chữa nó thì đúng hơn. Nơi này thật sự rất hỗn loạn. - Cô ở đây làm gì? Giọng nói anh đột nhiên vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh. Cô hướng về phía Lam Tư, không thể nghi ngờ là anh đang ngồi trên giường lớn. Mà trên giường lớn, anh vẫn trốn trong bóng tối, khom lưng, hai mắt nhanh nhìn chằm chằm cô, cả người đều tản ra ý đối địch. - Tôi nghỉ phép. Cô nói. - Cô nên ở trong phòng thí ngiệm. Anh nhỏ giọng. Cô nâng cằm lên, lạnh lùng nói. - Nhờ phúc của anh, tôi tạm thời bị bắt rời khỏi phòng thí nghiệm. - Vì sao? - Bởi vì anh không chịu kí cho xong đơn li hôn. - Vì nhiều việc quá tôi quên. Anh cắn răng, phẫn nộ nói. - Đáng tiếc. Cô hai tay ôm ngực, nhướng mày châm chọc nói. - Bởi vì Khấu ca cho rằng tôi còn là vợ anh. Hơn nữa anh ấy muốn tôi chăm sóc anh. - Tôi không cần cô chăm sóc. Anh nổi trận lôi đình mị mắt rít gào. - Tôi từ đó đến giờ không có anh trai, lại càng không có vợ. - E rằng hôn thú không nói thế. Cô cười lạnh, nhắc nhở lời anh từng nói. - Tôi tin tưởng luật sư của anh và tôi đều thấy như vậy. Anh nắm chặt quyền, nghiến răng nghiến lợi nói. - Vậy đem cái tờ li hôn chết tiệt ấy ra đây, tôi sẽ kí cho xong. Bây giờ cô có thể tin tưởng nó sẽ được đến phòng công chứng. - Tôi cũng rất muốn. Mạc Liên nhìn anh, bình tĩnh nói. - Nhưng thực bất hạnh lúc này tôi và anh li hôn sẽ làm cho báo chí lá cải nhòm ngó, càng miễn bàn những người đó sẽ viết ra nhiều điều khó nghe. Cho nên trước mắt, anh tạm thời phải là chồng tôi một thời gian nữa. - Cô về lại phòng thí nghiệm đi! - Chỉ sợ không được, anh ở nước Anh xảy ra tai nạn giao thông, tôi lại ở New York hóng mát, ngẫm lại đội chó săn đó sẽ viết thế nào về tôi. Theo lời của anh trai anh nói, tôi ít nhất ở trong này nghỉ ngơi ba tháng. Cô thuận miệng nói xong, một bên vừa đánh giá anh căn phòng đáng sợ của anh, một bên mở miệng phê bình. - Anh thật sự là đáng xấu hổ, nơi này quả thực rất giống phòng của quỷ, tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua căn phòng nào khủng bố như thế. Cô nói còn chưa nói xong, lại đột nhiên đi lên phía trước, mạnh tay giật rèm cửa sổ, sau đó xoay người. Người đàn ông đáng ghét ấy nhanh chóng lấy chăn che mặt, rít gào. - Cô làm cái gì vậy? Đóng rèm lại! - Muốn đóng thì tự đi mà đóng! Cô hai tay ôm ngực, ra vẻ chờ đợi kịch vui. Anh phẫn hận qua khe hở bàn tay trừng mắt nhìn cô, tiếp theo, anh mở miệng quát. - Lane! Lane! Giống như chực chờ sẵn ở cửa, quản gia nhanh chóng xuất hiện. - Đóng rèm lại cho tôi! Anh rít gào mệnh lệnh. Lane lập tức tiến lên, nhưng chân ông mới bước vào trong phòng đã bị Mạc Liên đứng trước cửa sổ liếc mắt một cái tựa như có thể làm núi lửa đóng băng, lạnh giọng thét ra lệnh. - Đi ra ngoài! Lane ngẩn ra, bất giác dừng chân. Lam Tư quả thực không thể tin được, anh tức giận quát. - Lane, ông làm gì vậy? Đóng rèm cửa lại! - Đi ra ngoài! Mạc Liên đứng thẳng, lạnh lùng nhìn quản gia, vẻ mặt nghiêm khắc nói. - Đừng để cho tôi nói đến lần thứ ba! Lane chần chờ, không biết nên nghe ai mới đúng. - Lane · Ha Tư Cát! Ông lập tức lại đây đóng rèm lại cho tôi. Lam Tư hổn hển gầm rú. - Nếu ông dám ra khỏi phòng tôi sẽ đuổi cổ ông. - Yên tâm, tôi sẽ lại thuê ông. Mạc Liên nhìn quản gia, kiên định cam đoan. Lane đối với cô gái khẽ gật đầu sau đó xoay người đi ra ngoài. - Lane! Ông trở lại cho tôi! Mắt thấy quản gia nhanh chóng rời đi, Lam Tư tức đến muốn vỡ mạch máu, anh hổn hển quay đầu trừng mắt nhìn cô, lớn tiếng mắng. - Người đàn bà chanh chua đáng chết này cô nghĩ cô là ai? - Tôi là công tước phu nhân mới nhất của Ace. Cô không chút nào sợ hãi, ra tiếng trách cứ anh. - Hơn nữa, người hiện tại giống người đàn bà chanh chua, chửi đổng lên không phải là tôi. Tôi tin anh đã ba mươi bảy tuổi, không phải ba tuổi hay bảy tuổi. Đừng tưởng rằng anh xảy ra tai nạn, bị thương, bị hủy dung, là có thể tùy hứng làm bậy như vậy - Ngu ngốc! Anh nổi trận lôi đình nắm ném gối về phía cô. - Cô cút ra ngoài cho tôi! Cô né. Cái thứ nhất chưa kịp rơi xuống cái thứ hai đã bay đến. Gối đầu tuy rằng mềm mại nhưng lực đạo lại vẫn có. Cô bị đánh lui từng bước, đầu đụng vào khung cửa sổ, máu nhanh chóng trào ra. Lam Tư hoảng sợ, ngừng tay. Cô lại càng thêm phẫn nộ, bước về phía bên giường anh, đưa tay nắm lấy vạt áo ngủ, hỏa đại mắng. - Anh đúng là ngu ngốc hết chỗ nói! Tôi nói cho anh biết, thế giới này còn nhiều người thảm hơn anh. Anh ở trong này tự oán làm gì! Anh may mắn còn có người quan tâm, còn có đồ ăn ăn! Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất dừng cái hành vi chó điên cắn người lại đi! Bởi vì tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho hành vi ngu xuẩn này tiếp tục! Lần sau anh còn dám lấy này nọ dọa người, tôi cam đoan sẽ làm anh hối hận không kịp! Anh nhếch môi, sắc mặt tái nhợt cứng ngắc trừng mắt nhìn cô. Tiếng đập cửa ngay lúc đó vang lên. Cô buông ra áo anh, đứng dậy nói. - Vào đi! Adam bưng thức ăn đến thấy đầu cô rướm máu liền hoảng sợ. Cô lại không liếc mắt nhìn anh cái nào, chỉ là trừng mắt nhìn Lam Tư, âm thanh lạnh lùng nói. - Anh tốt nhất là ăn sáng đi! Tối nay tôi sẽ đến giúp anh làm vật lí trị liệu. Anh mà không ăn đừng có mà ngất xỉu. Nói xong, cô không quay đầu lại, xoay người đi ra ngoài.
- Anh hẳn là đang thấy rất hổ thẹn. Adam dựng lại cái bàn tròn nhỏ, lấy đến bên giường, đem khay thức ăn đặt lên. Lam Tư căm giận bất bình trừng mắt nhìn anh , giọng căm hận nói. - Người kêu cô ấy đến đây mới cảm thấy hổ thẹn. Cô ấy với tôi li hôn rồi. - Bạch Vân nói không phải thế! Adam đem hai tay cắm ở trong túi, nhìn anh Hai từ nhỏ đến lớn bình tĩnh, cho tới bây giờ chưa từng cố ý ức hiếp mình. - Trước đây tôi luôn muốn được giống anh. Cái gì cũng đều đã làm, cái gì cũng đều biết, cái gì cũng không sợ. Lúc nào cũng vậy, mọi sự chú ý của cha đều là về phía anh.. Nhưng sau này, tôi lại cảm thấy mình may mắn, tôi không phải là người mà mọi người trông đợi. Nhưng tôi vẫn sùng bái anh như cũ, bởi vì anh chưa bao giờ khi dễ người nhỏ yếu hơn mình, luôn luôn cố lấy được những gì mình muốn. Lam Tư căng thẳng, không thể mở miệng. Adam thản nhiên mở miệng. - Tôi hi vọng anh sẽ thấy áy náy bởi vì vết thương trên trán cô ấy nhất định sẽ để lại sẹo. Nói xong, anh liền xoay người đi ra ngoài. Để lại vẻ mặt uất ức của Lam Tư, trừng mắt nhìn bóng dáng em trai, anh tức giận lại muốn ném đi đồ ăn nhưng chợt lại nhìn thấy khung cửa sổ bị anh làm hư. Khung cửa sổ bị gãy, còn dính chút máu đỏ tươi, thoạt nhìn có vẻ ghê người. Hình ảnh cô đập đầu vào cửa sổ hiện lên khiến anh nghẹt thở. Kia trong nháy mắt, anh còn tưởng rằng mình muốn giết cô. - Chết tiệt! Anh mím môi nhắm mắt, phẫn nộ của cô nhanh chóng rõ ràng hiện lên, khiến anh vừa tức giận vừa đau lòng. Lúc nhìn thấy cô trước cửa, anh còn tưởng là mình còn nằm mơ chưa tỉnh. Cô vẫn luôn ở trong giấc mơ của anh. Giấc mơ ngọt ngào mà tàn khốc. - Nhưng cô là thật. - Là thật. Anh thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hoa hồng trên người cô. - Ông trời…… Anh thống khổ nhắm mắt lại, hít thật sâu mùi hương quen thuộc kia. Anh muốn cô. Anh nhớ cô. Anh làm sao có thể nhớ người mà anh không thể gặp nhất. Anh hận không thể điều khiển hai chân, anh hận gương mặt xấu xí của mình, anh càng hận mình không thể bước xuống giường ôm cô vào lòng. Anh sợ hãi sẽ nhìn thấy ánh mắt thương hại của cô. Ánh mắt đó anh thể chịu được. - Nhưng cô không nhìn anh như thế. Âm thanh nơi sâu nhất trong lòng đột nhiên vang lên. Lúc nãy cô đến gần. Gần như thế làm sao có thể không phát hiện vết phỏng nơi mặt anh. Quá mờ nên cô không thấy rõ sao? Cô nhìn rồi, cô cũng không có hét, không có tế xỉu cũng không giật mình sợ hãi bỏ đi. Có lẽ cô đang tức giận không để ý đến. Hay là cô không ngại. - Quá mờ nên cô không thấy rõ sao? Câu này lòng anh vừa nói lúc nãy. Anh nắm chặt tay, chèn ép khát vọng kia, nghiêm khắc đem tia hi vọng kia dập tắt hoàn toàn. Lam Tư Bart, đừng choáng váng, cho dù cô không ngại gương mặt không trọn vẹn của mày, mày cũng vẫn là một tên tàn phế không thể xuống giường. - Nhưng cô nói cô sẽ giúp anh làm vật lí trị liệu. - Không! Anh thống khổ mở mắt ra, gầm nhẹ ra tiếng. Anh tuyệt không để cho cô thấy bộ dạng bất lực của anh, anh tuyệt đối không thể mất thể diện trước mặt cô. Anh muốn đuổi cô đi, anh sẽ đuổi cô đi, cho dù cô hận anh cũng được. Nhìn bữa sáng trên bàn, anh vươn tay, dùng sức vung lên, làm cho nó lại đổ hết xuống đất. Phan_1 Phan_2 Phan_3 Phan_4 Phan_5 Phan_6 Phan_7 Phan_8 Phan_9 Phan_10 Phan_11 Phan_13 Phan_14 Phan_15 Phan_16 Phan_17 Phan_18 end Phan_Gioi_thieu